Thần tiên trông ra sao? Kẻ phàm mắt trần nhìn thấy, rốt cuộc là phúc hay họa?
Chuyện kể rằng, tại đất Giang Tây có vị thư sinh họ Lữ, vốn là bà con xa với Trương Thiên Sư của phái Long Hổ Sơn. Cuối năm nọ, chàng Lữ lên núi Long Hổ bái yết Thiên Sư, được ngài giữ lại ăn Tết. Đêm giao thừa, canh tư vừa điểm, Thiên Sư theo lệ cũ ra đại sảnh tiếp nhận chúc tụng của bách thần. Chàng Lữ vốn tính tò mò, nhất quyết xin được đứng cạnh xem cho biết bách thần chầu hạ là cảnh tượng ra sao. Thiên Sư vốn không đồng ý.
Nhưng chàng Lữ vẫn không từ bỏ ý định, bèn lén lút chui xuống gầm án thư, còn cố tình rạch một lỗ nhỏ trên màn che để tiện bề quan sát. Thiên Sư an tọa xong mới phát hiện ra Lữ công tử, nhưng lúc này quở trách cũng không tiện, đành mặc kệ chàng.
Bấy giờ, hàng trăm hàng ngàn thần tướng lần lượt kéo đến chúc Tết. Trong đó, có vị đầu đội mũ miện, ngọc châu rủ xuống, tay cầm ngọc khuê, ngồi trên xe ngựa, ấy là Ngũ Đế ; vị đội mũ sa, mặc áo bào đỏ, đi hia đen, thắt đai lưng có đeo ngọc bội, ấy là Tam Quan . Kẻ sừng mọc khăn, thắt lưng đeo bảo kiếm, ấy là các vị Long Thần cai quản sông ngòi; người thì đội mũ cánh chuồn thời Thanh, kẻ lại mặc áo mão thời Minh, ấy là các vị Thành Hoàng cai quản đất đai. Mặt mũi hiền từ phúc hậu, áo vàng quấn quanh vạt áo trắng, ấy là các vị Thổ Địa, Xã Thần. Ba mắt đỏ râu, mặt xanh mặt vàng, tay cầm đủ loại binh khí, ấy là các vị Linh Quan. Kẻ trần truồng như nhộng ấy là Huỳnh Hoặc Hỏa Tinh; người đẹp chỉ hiện ra nửa thân mình ấy là Thanh Nữ Sương Thần. Tay bưng thẻ bài, đầu quấn khăn đỏ, mình mặc áo choàng hoa ấy là Tứ Lộ Công Tào. Có kẻ mặt gầy như trúc, người ốm yếu như liễu, ấy là các vị thần dịch bệnh. Cánh mọc hai bên sườn, mỏ nhọn chân quặp ấy là Lôi Thần. Người cưỡi hổ, kẻ cưỡi rồng, tướng mạo oai phong lẫm liệt, ấy là các vị Thần Tài các phương. Còn có năm vị họ Đỗ, Lý, Thịnh, Tôn, Phù ấy là Ngũ Lộ Thần Tài. Năm vị tay cầm hồ lô, ấy là Ngũ Hiển Thần. Mặc áo choàng đen, tay cầm thẻ bài, ấy là Táo Quân. Chân đạp mây ngũ sắc, tay cầm hốt hoặc ngọc khuê, ngọc tán, ấy là các vị Hà Bá. Đàn bà mặc áo gai, nam giới mặc áo giáp đen, đội mũ đen, ấy là các vị Sát Thần. Áo gấm mũ hoa, vẻ mặt quan lại ấy là các vị Phúc Thần. Mặt như trăng rằm, miệng cười tươi như gió xuân, ấy là các vị Hỷ Thần. Khi lớn khi nhỏ, lúc già lúc trẻ, ồn ào náo nhiệt ấy là Tam Thi thần trong người phàm.
Lữ công tử xem đến ngây người, như trong mộng ảo, quả là kỳ ngộ ngàn năm có một. Cảnh tượng muôn hình muôn vẻ khiến chàng hoa cả mắt, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Vị thần cuối cùng xuất hiện, đỉnh đầu lơ lửng nhật nguyệt, dung mạo trẻ thơ, mình trần, thân thể và mặt mày xanh biếc, tóc đỏ dựng đứng, trên đầu có một đầu lâu, đeo chuỗi hạt gồm mười hai đầu lâu nhỏ, quanh hông quấn da báo. Vị thần này có sáu cánh tay, hai tay mọc ra từ mắt, tay phải cầm chuông vàng, tay trái cầm pháp ấn; hai tay ở giữa, tay trái cầm cờ vàng, tay phải giơ đuôi báo; hai tay phía dưới, tay trái cầm phương thiên họa kích, tay phải cầm kiếm thần lửa, con mắt thứ ba giữa ấn đường phát ra hào quang vàng kim. Ngoài ra, vị thần này chân trần, dưới chân và xung quanh thân đều có thiên hỏa bay lượn.
Các vị thần khác đến, có vị rực rỡ muôn màu, chỉ để lộ khuôn mặt; có vị mây lành vờn quanh, thấy rõ toàn thân; hoặc hương thơm tựa đàn hương, ngào ngạt như hoa lan. Họ đến chúc Tết Thiên Sư, người thì đứng, kẻ chắp tay, có vị vái ba vái, có vị quỳ lạy, có vị cúi mình, có vị phủ phục, có vị dập đầu mấy lần. Thiên Sư đáp lễ, hoặc chắp tay, hoặc giơ cao hai tay, hoặc đứng thẳng.
Riêng khi thấy vị thần này, Thiên Sư vội lấy tay áo che mặt, tránh sang một bên. Chỉ thấy đèn nến trong đại sảnh vụt tắt rồi lại sáng, trong sảnh bỗng nổi gió lớn, vị thần kia vung sáu tay mấy lần rồi mới bỏ đi.
Rất lâu sau khi thần đi, buổi lễ mới kết thúc, Thiên Sư mới ngồi xuống.
Lữ công tử hỏi Thiên Sư: “Vị thần cuối cùng sao dữ tợn vậy?”
Thiên Sư giật mình: “Quả thật là vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy hắn?”
Lữ công tử đáp: “Dạ, vâng. Dung mạo hắn thật đáng sợ, lúc nãy hắn còn thấy con đang nhìn hắn.”
Thiên Sư dậm chân than: “Ôi, đó là Thái Tuế thần Ân Giao. Mệnh cách của chúng ta đều do các vì sao trên trời định đoạt, nên tiên thiên bất đồng, hậu thiên vận mệnh cũng khác biệt. Mà trong đó, sao Thái Tuế chiếm tỷ lệ rất lớn, nên ảnh hưởng đến vận mệnh cũng đặc biệt rõ ràng. Trên mặt đất mỗi một năm trôi qua, sao Thái Tuế trên trời cũng di chuyển tương ứng, nên vận thế mỗi năm của chúng ta đều thay đổi theo sao Thái Tuế. Vì vậy, hằng năm chúng ta cần phụng thờ Thái Tuế thần Ân Giao và các vị Thái Tuế đương niên. Vị Thái Tuế thần Ân Giao này, ta còn không dám nhìn thẳng, nên phải che mặt tránh đi. Ngươi dám tự ý nhìn trộm, e rằng năm nay sẽ gặp đại họa.”
Lữ công tử cười nói: “Thiên Sư, bao nhiêu vị thần con đều đã thấy, vị Thái Tuế thần Ân Giao này dung mạo có chút đáng sợ, xem thêm một vị cũng có sao đâu, ngài đừng lo lắng quá.”
Thiên Sư thấy chàng không để tâm, chỉ biết lắc đầu: “Tùy ngươi vậy, nếu gặp chuyện không may, hãy nhớ đến Long Hổ Sơn tìm ta.”
Xuống núi, Lữ công tử còn huênh hoang kể với người đánh xe: “Ngươi không biết đâu, lúc nãy ở chỗ Thiên Sư ta thấy rất nhiều thần tiên, để ta kể ngươi nghe… Vị thần cuối cùng, Thiên Sư nói là Thái Tuế thần Ân Giao, bảo là không được nhìn, ta đã nhìn rồi đấy, ngoài dung mạo đáng sợ ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Thiên Sư còn nói nếu gặp chuyện không may thì cứ đến Long Hổ Sơn tìm ông ta. Ta thật không hiểu nổi, các vị thần khác đều được xem, vị Thái Tuế thần này sao lại không được xem chứ, ngươi nói có đúng không?”
Người đánh xe sa sầm mặt mày: “Vị khách quan này, các vị thần khác ta không biết, nhưng vị Thái Tuế thần này, nếu ngài đã nhìn thấy thì nên đi tìm Thiên Sư hóa giải.”
Lữ công tử nghe vậy liền sốt ruột: “Ngươi cứ lo nhìn đường đi, những chuyện này chúng ta đều chưa từng trải qua, đừng nói linh tinh. Ngươi thấy sao?”
Nghe Lữ công tử nói vậy, người đánh xe cũng nổi giận: “Khách quan, tiền xe ngài khỏi trả, xin ngài đi xe khác, ta không dám chở ngài nữa, mong ngài thứ lỗi.”
Lữ công tử cũng không nhịn được nữa, ôm hành lý nhảy xuống xe, miệng còn mắng: “Khùng điên!”
Trên đường về nhà, Lữ công tử gặp phải mưa to gió lớn, lại bị bọn cướp bắt cóc. Vất vả lắm mới về đến nhà, làm ăn thua lỗ, mất rất nhiều tiền; rồi lại vì vụ làm ăn này mà bị kiện lên quan. Bạn bè thân thiết trước đây cũng vì tranh giành lợi ích mà lần lượt rời bỏ chàng. Chuyện không may liên tiếp khiến chàng tính tình ngày càng xấu, có lúc còn say xỉn gây sự. Vợ chàng không chịu nổi, bèn dẫn con về nhà mẹ đẻ.
Lữ công tử ngồi trước bàn thờ, lòng buồn rười rượi, nghĩ đến những chuyện không may gần đây, lửa giận trong lòng lại bùng lên, hất tung bàn thờ, đồ đạc trên bàn rơi vãi đầy đất. Chàng vẫn chưa hả giận, đấm mạnh vào khám thờ, bỗng một bó nhang rơi xuống trúng đầu. Lữ công tử sững người, một lúc lâu mới hoàn hồn. Lúc này chàng mới nhớ đến lời Thiên Sư năm xưa, trong lòng hối hận không thôi.
Tối hôm đó, Lữ công tử thu dọn đồ đạc. Sáng hôm sau, chàng liền lên đường đến Long Hổ Sơn tìm Trương Thiên Sư hóa giải.
Lữ công tử đến Long Hổ Sơn bái kiến Thiên Sư, thành tâm sám hối, khẩn cầu Thiên Sư hóa giải tai kiếp. Thiên Sư thở dài: “Ngươi hãy cho ta biết ngày sinh tháng đẻ, ta sẽ làm lễ bái Thái Tuế, dâng sớ cầu khấn, bái sao giải hạn, mong Thái Tuế thần tha thứ cho hành động của ngươi. Sau đó ta sẽ vẽ cho ngươi một đạo Thái Tuế phù, ngươi mang về nhà cất giữ. Ngoài ra, đầu năm sau ngươi nhất định phải quay lại tham gia lễ tạ Thái Tuế, như vậy mới có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự qua khỏi năm nay.”
Sau khi làm lễ xong, Lữ công tử làm theo lời Thiên Sư, đem Thái Tuế phù về nhà cung kính cất giữ. Năm đó chàng không còn gặp phải tai ương, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, việc buôn bán cũng phát đạt hơn trước khi phạm Thái Tuế, vợ con cũng quay trở về, gia đình lại sum vầy hạnh phúc. Một năm sau, chàng đúng hẹn đến phủ Thiên Sư tạ lễ, lại thỉnh Thiên Sư làm lễ bái Thái Tuế năm mới.
Nhờ vậy, Lữ công tử không những hóa giải được tai kiếp do nhìn trộm Thái Tuế thần, mà còn nhờ thành tâm bái tạ, những năm sau đó mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.
Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn
Chia sẻ bài viết công đức bất khả tư nghị !